Khi quyết định đưa mẹ chồng vào viện dưỡng lão, tôi không hề nghĩ rằng đó sẽ là một lựa chọn sai lầm. Tuy nhiên, sau đó tôi nhận ra rằng sự lựa chọn ấy đã dẫn đến nhiều hệ quả không lường trước được. Mẹ chồng tôi năm nay 76 tuổi, đã sống cùng vợ chồng tôi gần 6 năm sau khi bố chồng mất. Ban đầu, bà vẫn khỏe mạnh, tự chăm sóc bản thân và hỗ trợ gia đình. Nhưng trong 2 năm gần đây, sức khỏe của bà bắt đầu suy giảm, bà trở nên hay quên, lẫn lộn và có những hành động nguy hiểm như bật gas nấu nước mà quên tắt bếp.

Chồng tôi rất thương mẹ nhưng anh bận rộn với công việc, còn tôi thì phải chăm sóc con nhỏ và làm việc, không thể lúc nào cũng có mặt để chăm sóc mẹ chồng. Vì vậy, tôi đã quyết định đưa bà vào một trung tâm chăm sóc người già bán trú, nơi có đội ngũ y tá, bác sĩ và người trò chuyện để chăm sóc và đồng hành cùng bà. Tuy nhiên, khi tôi tâm sự với mẹ đẻ về quyết định này, bà đã rất giận và cấm tôi làm điều đó, thậm chí dọa sẽ từ mặt nếu tôi dám đưa mẹ chồng vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi cho rằng tôi đang “tống” mẹ chồng đi như vứt bỏ một món đồ cũ, và rằng sau này tôi cũng sẽ bị con dâu đối xử y hệt.
Tôi đã cố gắng giải thích rằng tôi làm việc này vì muốn tốt cho bà, nhưng mẹ tôi vẫn không đồng ý. Ngày đưa bà đi, mẹ chồng tôi đã cười và không phản đối, nhưng trong mắt bà, tôi thấy một sự buồn bã và ánh mắt không còn tinh anh như trước. Khi tôi vào thăm bà 2 tuần sau, bà vẫn gầy và “ngoan” nhưng khi tôi ra về, bà không gọi “con ơi” mà gọi tôi là “cô ơi”. Mẹ tôi sau đó cũng gọi điện và nói rằng mẹ chồng tôi bắt đầu lẫn nặng lên và tâm lý suy sụp vì không có người thân bên cạnh.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng sự lựa chọn của mình không chỉ ảnh hưởng đến mẹ chồng mà còn đến mối quan hệ của tôi với gia đình. Một tháng sau, trung tâm gọi điện cho biết mẹ chồng tôi bị ngã trong phòng tắm và bị hoảng loạn, lên cơn mất trí tạm thời. Khi tôi đến đón bà, trên đường về, bà hỏi tôi: “Cô ơi, tôi có còn nhà không?”. Tôi biết rằng có những trường hợp bất khả kháng cần đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão, nhưng với mẹ chồng tôi, có lẽ thứ bà cần nhất không phải là sự chăm sóc chuyên nghiệp mà là một tiếng gọi “mẹ ơi” mỗi ngày, một đôi mắt dõi theo từ người thân.
Qua câu chuyện này, tôi muốn nói rằng có những thứ khi ta mang đi bằng lý trí, sẽ mất mãi bằng trái tim. Đôi khi, chúng ta cần phải xem xét và cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra một quyết định quan trọng, đặc biệt là khi liên quan đến những người thân yêu của mình. Cần phải có sự cân bằng giữa lý trí và cảm xúc để không gây ra những hậu quả không mong muốn.